Wanderbra
  • Home
  • Our Adventures
    • Incredible India
    • Maldives Paradise
    • When in Philippines
    • Mysterious Myanmar
    • Imagine Your Korea
    • Taipei - Getaway
    • Lý Sơn Summerbreeze
    • Lost in Malaysia
    • A Fine Afternoon In Hoi An
    • Food tour in Da Nang
    • Hue - A romantic city, a tender love...
    • Linh Tinh
  • About Us

Just some random thoughts

Marketing Intern Opportunity for HelloWings - Search the lowest prices of flights and plan a perfect trip

5/25/2017

0 Comments

 
Chào các bạn, lâu quá không update gì :-p Đợt vừa rồi mình đi Taipei có làm việc chung một dự án nhỏ với team HelloWings ​- Là một website cho phép các bạn tìm kiếm và book vé máy bay giá rẻ, based ở Taipei. Hiện tại HelloWings đang cần tuyển Marketing Intern. Bạn nào hứng thú thì apply nhé :) Thông tin về công việc như ở dưới. Có thắc mắc gì cứ inbox mình. Mình sẽ giải đáp. 

Marketing intern opportunity
HelloWings, Asia's promising flight metasearch startup, is looking for international marketing intern in Taiwan. This is an ideal position for an enthusiastic student or recent grad looking to gain entrepreneurial experience.

Job Description
·        Suggest & implement marketing strategies for oversea market
·        Identify online and offline partners to grow the company’s website
 
Requirements:
·        Interest in Marketing & Travel industry and willingness to learn
·        Digital Native
·        Minimum commitment 3 months
·        Knowledge in flight search engine (e.g. Skyscanner) is a plus.
·        Major in Business or Marketing related is a plus
·        Relevant experience is a plus
 
Other Benefits:
·        Paid internship
·        Opportunity to work with a diverse, international team
·        Gain access to multiple start-up ecosystems globally
·        Practical experience & work directly with a proven serial entrepreneur
·        Free beverage & snack

Starting: ASAP

Please send your resume to wanderbra.blog@gmail.com with Subject: Intern Application_Name

About HelloWings: HelloWings Budget provides the analysis on the lowest price for the route you are searching for perhaps next year's travel. With this chart, you can see if there’re cheaper tickets before or after your expected departure date. Everyday's difference price points are all put into a chart where at a single click of your mouse can preview the price for the entire year.
To learn more about HelloWings, please visit https://en.hellowings.com/

Job Type: Internship
0 Comments

Mình bị say xe bẩm sinh

11/11/2016

0 Comments

 
​Chắc các bạn sẽ cảm thấy awkward tại sao một đứa hay đi du lịch như mình lại bị say xe được nhỉ :)) ok, here is my story!

Chỉ nhớ mang máng lần đầu tiên được mẹ chở đi học bằng xe máy hồi lớp 1, mình đã có cảm giác “something wrong", chóng mặt nhức đầu và khó chịu kinh khủng. Nhưng may quá sau này mình đã không có vấn đề gì với xe máy nữa và dần trở thành “anh hùng xa lộ" đúng nghĩa.

Khi lần đầu tiên mình đi máy bay. Mình cũng gặp trường hợp tương tự. Đó là chuyến bay đưa mình từ Huế vào Sài Gòn để nhập học Đại Học, mình ngồi ngay gần cửa sổ và liên tục đưa mắt nhìn ra ngoài, lúc đầu mình thấy hay ho thú vị, đang ở trên mây nè, thấy nhà nhỏ xíu nè, bla bla... nhưng mà tự nhiên cái máy bay nó rung, rồi lắc là cổ họng mình bắt đầu khó chịu. Đến lúc mà nó hạ cánh là mình cũng phun đầy cái túi nôn luôn. Nhưng mà không hiểu sao sau đó mình đi máy bay bình thường lại, không có vấn đề gì nữa.

Nghe kể đến đây thì bạn cũng hiểu là mình có vấn đề với các thể loại “giao thông vận tải”. Xe oto thì thôi rồi luôn. Đoạn đầu vào học đại học ở Sài Gòn thì ở nhà bác ruột ở quận 11, cư xá Lữ Gia ấy. Mà trường mình ở tận Thủ Đức. Ngày đầu tiên phải lên trường để khám sức khoẻ đóng học phí, bác mình đích thân cầm tay mình dẫn ra bến xe bus ngay trước Đại Học Bách Khoa, bắt xe số 8. Lúc đó mình không có khái niệm xe bus Sài Gòn nó như thế nào, bác bảo đi tới cuối bến thì xuống nhé con. Mình vâng dạ. Lần đầu tiên đi bus, ngồi trên xe đúng 1 tiếng 30 phút và mình có cảm giác như mình đang xem phim cuộc đời mình nhưng chiếu chậm trên đó. Ngồi cảnh có một bạn nam, bạn ấy hỏi mình cái gì ấy, mình không nghe rõ nữa, mặt mày tái mét và ói liên tục T.T mẹ mình điện thoại mình cũng ko thể nghe được, vì tay chân run rẩy và đầu óc quay cuồng không thể nói thành lời. Mình thề là cái cảm giác say xe là cảm giác kinh tởm nhất mà mình từng trải qua. Nó có cái “mùi" cực mạnh làm cho đống thức ăn ở trong ruột mình dợn dợn qua lại và muốn đi lên trên. Còn mồ hồi thì toát ra như xông hơi mặc dù chiếc xe đó máy lạnh mát rượi. Tay chân cơ thể tê cứng bủn rủn và đơ ra ko nhúc nhích. Đầu óc căng như dây đàn và có thể đứt lúc nào không hay khi bác tài thắng gấp hay đạp hết ga hay lạng lách. Cuối cùng thì cũng tới bến. Bạn nam bên cạnh vỗ vai mình bảo đi xuống kìa mình mới biết, vì mình nghĩ đoạn đó mình chết giả trên đó rồi. Khi mình xuống xe thì trời nắng chang chang, nhưng mình vẫn bình tĩnh quăng bịch ói vào thùng rác và tìm cách đi bộ đến trường. Tới trường thì mình nằm xỉu luôn. Mà buồn cái hôm đó lại là ngày khám sức khoẻ tổng quát :(( Đến giờ mình vẫn không nhớ người ta khám cái gì nữa...

Khi đã xong mọi việc ở trường thì cũng đến chiều, mình lại đau khổ nhận ra sự thật đau lòng là mình phải leo lên chiếc xe bus số 8 đề về lại nhà bác. Mình đã không đủ dũng cảm để làm điều đó lần nữa. Thế là quyết định bắt chiếc xe ôm từ Thủ Đức về quận 11 với giá 100k.

Ngày hôm sau, mình lại phải lên trường, bác mình lại cầm tay mình dắt ra bến xe để bắt xe số 8. Lúc đó mình đã khóc rất nhiều và bảo con không đi đâu, mình điện thoại cho mẹ khóc lóc tiếp và mẹ bảo là con đi xe ôm đi không sao đâu. Nhưng bác mình đã nhất quyết không chịu, bác mình bảo:

“Nếu con không đi được xe bus ở Sài Gòn thì con về Huế đi, con không sống ở đây được đâu!”

Nghe xong mình shock và khóc to hơn bao giờ hết, cuối cùng thì mình lại phải lên chiếc xe số 8 có cái mùi độc tố đủ làm cho mình và đám cá ở biển Vũng Áng chết ngất ngư. Nhưng lần này mình đã có kinh nghiệm hơn, mình mang theo khẩu trang và một chai dầu Ealge Brand bác mua bên Sing, uống thuốc chống ói, bác mình con mua cả quýt cho mình để mang lên xe ăn chống ói. Nhưng cả mình và bác mình đều đã nhầm, it doesn't work. Mình vẫn chết giả ở trên đó với kết quả thu được là bịch ói tràn đầy sau khi xuống xe. Nhưng lần này đỡ hơn xíu, mình xuống xe thì cảm thấy đỡ đau đầu chóng mặt và vẫn bình tĩnh đi quăng bịch ói ở chỗ hôm qua.

Điều khác biệt là chiều hôm đó mình đã quyết định không về nhà bác nữa, vì mình không thể tiếp tục đi trên chiếc xe bus đó thêm lần nào trong đời nữa. Mình đã đăng kí ở lại kí túc xá Đại Học Quốc Gia :v

Có điều vấn đề của mình vẫn chưa được giải quyết, lúc đầu mình cảm thấy say xe thì có làm sao, không đi được ô tô thì đi xe máy, có gì phải xoắn. Nhưng mà sau này khi mình đi du lịch nhiều hơn, mình đã cảm thấy rất thiệt thòi và tủi thân. Trong khi đám bạn cười nói vui vẻ được trên xe trong các chuyến đi cắm trại, thì mình nằm đơ ra (giả vờ) ngủ vì mình biết mình mà động đậy nhúc nhích xíu thôi là ói ngay lập tức. Rồi sau này có một vài địa diểm du lịch với khoảng cách không xa lắm, mình có thể tiết kiệm chi phí với đi bus nhưng mình đã không đủ dũng cảm để làm thế, cuối cùng mình toàn book máy bay. Và còn nhiều ngàn lần khác nữa trong đời...

Vậy thì mình đã làm gì để vượt qua căn bệnh say xe này?

Well, mọi người bảo là cứ đi nhiều thì quen thôi, mình thấy cũng đúng một phần. Thực ra thì bạn chỉ quen với việc chuẩn bị mọi thứ nếu như bị say và ói, không còn thấy nhục khi có mình mình ói trên xe nữa, khi nào đi máy bay cũng mang về một tá túi nôn; khẩu trang, khăn giấy là vật dụng không thể thiếu khi lên xe. Và bạn bè mình cũng quen với việc mình là đứa chuyên say xe, sẵn sàng ra tay giúp đỡ, đưa nước, đưa khăn giấy khi mình bị ói và ưu tiên cho mình ngồi ghế đầu. That is all.

Nhưng sau chuyến đi Ấn Độ, mình phải di chuyển quá nhiều, và mình nhận ra là mình có thể bình an trên xe nếu mình lăn ra ngủ. Và mình đã tập được một cái phản xạ là mỗi lần lên xe mình chui vào một góc, trùm kín, cắm tai nghe vào và ngủ :)) It works vì mình mệt quá nên cứ vậy lăn ra ngủ thôi. Khi tỉnh dậy thì mình cảm thấy fresh và không bị ói nữa nhưng vẫn hơi dợn dợn không muốn ở lâu trên đó.

Sau khi về Việt Nam thì mình quyết định đăng kí học lái xe ô tô :)) mình nghĩ là khi mình lái đc xe rồi thì chắc chắn mình sẽ không sợ nó nữa. Mình đã có bằng lái xe A1 và hết say xe nhé!!! Well thật ra là đỡ hơn rất là nhiều và tự tin chiến thắng khi bước lên bất kì chiếc xe nào :)) nếu có ói cũng không sao.

Good luck guys!!! ;)


0 Comments

    Jade Phan

    Just a girl who travels

    View my profile on LinkedIn

    Archives

    May 2017
    November 2016

    Categories

    All

    RSS Feed

    ​We Would Love to Have You Visit Soon!

Subscribe to Newsletter

FOLLOW US AROUND THE WORLD


Get our latest updates on social media. And if you have questions? We response faster there :)

Telephone

+1 613 981 1809
+84 1285 588 933

Email

wanderbra.blog@gmail.com
© 2016 WANDERBRA.COM. ALL RIGHTS RESERVED. DEVELOPED BY AEINB TEAM
  • Home
  • Our Adventures
    • Incredible India
    • Maldives Paradise
    • When in Philippines
    • Mysterious Myanmar
    • Imagine Your Korea
    • Taipei - Getaway
    • Lý Sơn Summerbreeze
    • Lost in Malaysia
    • A Fine Afternoon In Hoi An
    • Food tour in Da Nang
    • Hue - A romantic city, a tender love...
    • Linh Tinh
  • About Us